Feral Children (tạm dịch: Những đứa trẻ rừng sâu) là dự án ảnh nghệ thuật mới nhất của nhiếp ảnh gia người Đức – Julia Fullerton-Batten. Bộ ảnh sắp đặt này của cô mang đến cho người xem những góc khuất u ám của những con người sinh ra và lớn lên trong điều kiện khác thường.
Sau bộ ảnh Teenage Stories nổi đình nổi đám vào năm 2005, Julia trở thành một người nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh gia.
Chính quyển sách The Girl With No Name đã khơi nguồn cảm hứng cho Julia tìm kiếm những trường hợp tương tự để thực hiện bộ ảnh đặc biệt này. Và cô đã tìm được khá nhiều trường hợp “trẻ em Tarzan” – có người do bị lạc, bị thú rừng tha đi, cá biệt hơn là bị cha mẹ bỏ rơi.
Những câu chuyện và hình ảnh của bộ ảnh Feral Children đầy sức ám ảnh đến nỗi bất kì ai xem xong cũng không khỏi bàng hoàng.
Cô gái người sói Lobo, Mexico, 1845-1852
Năm 1845, người ta trông thấy một cô gái chạy bằng tứ chi, cùng một bầy sói tấn công đàn dê.
Năm 1845, người ta trông thấy một cô gái chạy bằng tứ chi, cùng một bầy sói tấn công đàn dê. Một năm sau đó, người ta lại bắt gặp cô đang ăn thịt một con dê cùng với bầy sói. Cô gái người sói này đã từng bị bắt lại nhưng rồi trốn thoát. Năm 1852, người ta bắt gặp cô đang bú sữa sói nhưng cô gái này lại chạy vào rừng và mất hút kể từ đó.
Oxana Malaya, Ukraine, 1991
Khi được người ta tìm thấy vào năm 1991, Oxana đang sống cùng với những con chó hoang trong cái chuồng chó.
Khi được người ta tìm thấy vào năm 1991, Oxana đang sống cùng với những con chó hoang trong cái chuồng chó. Lúc đó cô gái này được 8 tuổi và đã sống cùng bầy chó 6 năm.
Cha mẹ cô nghiện rượu nặng và một đêm nọ, họ bỏ quên cô ở ngoài. Tìm kiếm chút hơi ấm, cô bé 3 tuổi vô tình bò vào chuồng chó hoang gần đó, cuộn tròn và ngủ ngon lành cùng những con chó.
Chính hơi ấm của những con chó này đã cứu mạng cô bé trong đêm đông giá rét. Kể từ đó, càng ngày, cô bé càng có những hành vi, tập tính của loài chó: đi bằng bốn chi, luôn thè lưỡi ra ngoài, nghiến răng, gầm gừ và sủa. Vì thiếu tương tác với thế giới loài người, những gì cô bé có thể nói được chỉ là có và không.
Oxana phải bắt đầu học lại cách nói tiếng người và làm quen với xã hội loài người nhưng chỉ ở trình độ của một đứa trẻ 5 tuổi. Hiện nay, Oxana đã 30 tuổi và đang sống trong một bệnh viện ở Odessa, làm việc trong trang trại thuộc bệnh viện dưới sự giám sát của một người chăm sóc.
Shamdeo, Ấn Độ, 1972
Shamdeo là một cậu bé 4 tuổi được tìm thấy trong một khu rừng ở Ấn Độ vào năm 1972 trong lúc đang chơi đùa với một con sói.
Shamdeo là một cậu bé 4 tuổi được tìm thấy trong một khu rừng ở Ấn Độ vào năm 1972 trong lúc đang chơi đùa với một con sói. Cậu bé có làn da sạm đen, hàm răng sắc nhọn, móng tay nhọn và dài, tóc bết lại và những vết chai trong lòng bàn tay, cùi chỏ và đầu gối. Cậu bé rất giỏi bắt gà, ăn được đất và khát máu.
Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cậu bé này cũng bỏ được thói quen ăn thịt sống nhưng cậu không thể nói, chỉ có thể ra dấu bằng tay. Năm 1978, cậu được nhận vào nhà của Mẹ Theresa ở Lucknow – nơi cậu mang một cái tên mới: Pascal. Cậu mất vào tháng 2 năm 1985.
Prava – Cậu bé người chim, Nga, 2008
Cậu bé người chim Prava không thể nói nhưng lại có thể hót.
Prava là một cậu bé 7 tuổi vào thời điểm người ta tìm thấy cậu trong một căn hộ nhỏ cùng người mẹ 31 tuổi của mình. Căn phòng cậu ở chứa toàn những chiếc lồng chim – thú cưng của mẹ cậu, thức ăn cho chim và phân chim. Người mẹ đã nuôi và chăm sóc cậu như một con chim.
Cậu không bị tổn thương về mặt thể xác bởi người mẹ không hề đánh đập hay bỏ đói, nhưng bà không bao giờ nói chuyện với cậu. Hầu như cậu bé chỉ quanh quẩn giao tiếp với những con chim. Cậu không thể nói nhưng lại có thể hót. Khi ai đó hiểu sai ý, cậu bé sẽ đập hai cánh tay như chim vỗ cánh vậy.
Sau đó, Prava được chuyển vào trung tâm chăm sóc sức khỏe tinh thần và các bác sĩ đã rất nỗ lực để mang cuộc sống con người về với cậu.
Marina Chapman, Colombia, 1959
Marina sống với một gia đình khỉ suốt 5 năm cho đến khi vài người thợ săn phát hiện ra cô.
Marina bị bắt cóc vào năm 1954 lúc cô bé được 5 tuổi và đang sống tại một ngôi làng hẻo lánh ở Bắc Mĩ. Bọn bắt cóc đã bỏ cô bé lại trong rừng. Kể từ đó, Marina sống với một gia đình khỉ suốt 5 năm cho đến khi vài người thợ săn phát hiện ra cô. Marina ăn dâu rừng, rễ cây và chuối mà gia đình khỉ mang về cho cô, ngủ trong hốc cây và di chuyển bằng tứ chi. Có một lần cô bị ngộ độc thực phẩm, một con khỉ già đã bắt cô uống nước hồ, làm cô ói ra rồi dần dần hồi phục. Marina là người bạn thân thiết của lũ khỉ con, được chúng dạy cho cách leo trèo và phân biệt thức ăn độc. Cô có thể ngồi trên cây và chơi đùa cùng những con khỉ.
Marina đã hoàn toàn mất năng lực ngôn ngữ kể từ lúc những người thợ săn nọ cứu cô. Những người này xem cô như một món hàng, bán cô cho một nhà thổ nhưng cô đã trốn thoát được và sống vất vưởng trên đường phố - tất nhiên vẫn giữ những tập tính của loài khỉ. Sau đó Marina bị bắt làm người ở cho một gia đình xã hội đen trước khi được người hàng xóm cứu. Người hàng xóm tốt bụng này đã cho Marina đến ở cùng con gái và con rể ở Bogota.
Hai người này nhận nuôi Marina cùng với 5 người con của họ. Khi Marina bước vào tuổi dậy thì, cô nhận được công việc làm vú em cho một gia đình khác. Marina theo gia đình này chuyển đến sống tại Bradford, Yorksire ở Anh vào năm 1977 cho đến ngày nay. Cô gái người khỉ năm nào giờ đã lập gia đình và có 2 con. Marina và con gái út của cô – Vanessa James – chính là tác giả của cuốn sách về cuộc đời của chính cô có tựa đề The Girl With No Name.
Madina, Nga, 2013
Khi những nhà hoạt động xã hội tìm thấy cô bé vào năm 2013, Madina đang trong trạng thái trần như nhộng, đi bằng tứ chi và tru lên như một con chó.
Madina bắt đầu sống với những con chó kể từ khi cô bé được 3 tuổi, cùng ăn, cùng ngủ và chơi đùa với chúng. Khi những nhà hoạt động xã hội tìm thấy cô bé vào năm 2013, Madina đang trong trạng thái trần như nhộng, đi bằng tứ chi và tru lên như một con chó.
Cha của Madina bỏ đi ngay sau khi cô bé chào đời. Mẹ cô, lúc ấy 23 tuổi, bắt đầu nghiện rượu. Bà ta luôn say bí tỉ, không chăm sóc cô bé và thường xuyên biến mất, để rồi sau đó kéo về nhà những kẻ nghiện rượu khác và tiếp tục chè chén. Bà mẹ nghiện ngập này nhẫn tâm đến mức luôn ngồi trên bàn ăn và mặc cho con gái nhỏ gặm xương dưới đất cùng những con chó.
Madina đã chạy trốn đến sân chơi khi bà mẹ giận dữ nhưng những đứa trẻ khác không chịu chơi cùng cô bé bởi cô không nói được và thường hay kiếm chuyện gây gổ. Từ đó, những con chó trở thành những người bạn duy nhất và thân nhất với Madina.
Các bác sĩ chẩn đoán rằng Madina hoàn toàn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, nên khả năng trở lại với cuộc sống loài người là rất cao nếu cô bé thường xuyên tập nói chuyện với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Genie, Mĩ, 1970
Genie đã phải sống trong buồng tối một mình suốt 10 năm trời.
Khi còn nằm trong nôi, cha của cô bé Genie đã quả quyết rằng cô bé bị khuyết tật và giam cầm cô trong một căn phòng nhỏ. Genie đã phải sống trong buồng tối một mình suốt 10 năm trời. Cô thường ngủ trên ghế. Khi cô 13 tuổi vào năm 1970, Genie và mẹ được những nhà hoạt động xã hội mang đến một trung tâm chăm sóc phụ nữ và trẻ em. Không còn phải ngồi trong phòng kín và di chuyển một cách khó khăn nữa nhưng Genie vẫn không thể nói hay phát ra bất cứ một âm thanh nào. Cô liên tục nhổ nước bọt và tự vuốt ve cơ thể.
Trong nhiều năm, Genie trở thành đối tượng nghiên cứu cho các nhà khoa học. Dần dần, cô học được cách phát âm một số từ nhưng vẫn không thể nói một câu hoàn chỉnh. Cô còn đọc được vài đoạn văn ngắn và bắt đầu có những hành động giống loài người.
Có thời gian Genie sống với mẹ, nhưng vài năm sau đó lại liên tục sống với nhiều gia đình khác, luôn phải chịu sự lạm dụng và quấy rối. Genie trở về lại bệnh viện cô được chăm sóc năm xưa nhưng kể từ đó, cô không nói được nữa. Nguồn tài trợ để điều trị và nghiên cứu trường hợp của Genie bị cắt vào năm 1974 và không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái tội nghiệp này cho đến khi một nhà đầu tư gửi cô đế một trung tâm tư nhân chuyên dành cho những người lớn chậm phát triển về mặt tinh thần.
Cậu bé người báo, Ấn Độ, 1912
Khi vừa mới được tìm thấy, cậu bé người báo chỉ toàn ngồi xổm và chạy bằng tứ chi nhanh như người lớn vậy.
Lúc cậu bé này được 2 tuổi vào năm 1912, một con báo đốm đã tha cậu đi vào rừng sâu. 3 năm sau đó, một người thợ săn đã giết con báo đốm này và tìm ra cậu bé, sau đó mang trả lại cho gia đình cậu trong một ngôi làng nhỏ ở Ấn Độ.
Khi vừa mới được tìm thấy, cậu bé này chỉ toàn ngồi xổm và chạy bằng tứ chi nhanh như người lớn vậy. Đầu gối đầy những vết chai sần, những ngón chân bị uốn cong lên về phía cổ chân và mu bàn tay, ngón tay cái được bọc bởi một lớp sừng cứng. Cậu bé không thể nói, chỉ gầm gừ và tru lên.
Sau đó cậu bắt đầu học nói và đi bằng hai chân. Nhưng không may, cậu lại bị mù vì chứng đục thủy tinh thể, nhưng không phải do khoảng thời gian sống trong rừng sâu mà là do gen di truyền.
Cậu bé người gà Sujit Kumar, Fiji, 1978
Mẹ tự tử, cha bị giết, cậu được ông bà nuôi nấng nhưng họ vẫn nhốt cậu trong chiếc chuồng chật hẹp.
Sujit mắc chứng rối loạn hành vi chức năng khi còn là một đứa trẻ. Cha mẹ cậu phải nhốt cậu trong chuồng gà. Mẹ tự tử, cha bị giết, cậu được ông bà nuôi nấng nhưng họ vẫn nhốt cậu trong chiếc chuồng chật hẹp.
Khi được 8 tuổi, người ta thấy cậu ra giữa đường, phát ra những tiếng cục tác và đập hai cánh tay như loài gà. Cậu “mổ” thức ăn, có kiểu ngồi như gà, phát ra âm thanh bằng cách tặc lưỡi và có những ngón tay co quặp lại. Những nhân viên chăm sóc sức khỏe đã mang cậu đến viện dưỡng lão nhưng ở đây cậu bị trói vào giường trong suốt 20 năm. Hiện nay, cậu bé người gà đã 30 tuổi và vẫn được bà Elizabeth Clayton – người đã cứu cậu năm xưa, chăm sóc chu đáo.
Kamala và Amala, India, 1920
Kamala 8 tuổi và Amala 12 tuổi được tìm thấy trong một hang sói vào năm 1920.
Kamala 8 tuổi và Amala 12 tuổi được tìm thấy trong một hang sói vào năm 1920. Đây là trường hợp phổ biến nhất về những đứa trẻ rừng sâu. Hai cô bé được một người đàn ông tên Joseph Singh phát hiện. Khi đàn sói rời khỏi hang, ông này phát hiện hai người nữa đang ngồi trong hang nhìn ra.
Hai cô bé chạy bằng bốn chân và không hề giống con người. Joseph bắt hai cô bé về nhà. Lúc đó, hai cô bé luôn cuộn tròn khi ngủ, gầm gừ, xé quần áo, không chịu ăn gì ngoài thịt sống và tru lên liên hồi. Cơ thể họ bị biến dạng, gân và các khớp ở tay, chân đã bị rút ngắn. Họ không thể tương tác với loài người một cách bình thường tuy thính giác, thị giác và khứu giác vẫn rất tốt. Amala mất 5 năm sau khi bị bắt giữ, còn Kamala dần dần học được cách đứng thẳng và nói một vài từ, nhưng mất vào năm 1929 do suy thận, khi cô vừa tròn 17 tuổi.
Ivan Mishukov, Nga, 1998
Ivan đã bị gia đình ngược đãi, khiến cậu phải chạy trốn khi chỉ mới 4 tuổi. Ivan ăn xin để sống qua ngày trên khắp các con phố, để rồi gắn bó với bầy chó hoang, cùng chia sẻ thức ăn mà cậu cùng chúng ăn xin được. Những con chó lớn trong đàn tin tưởng “giao” cho cậu vị trí đầu đàn của bầy chó.
Sống 2 năm cùng bầy chó hoang, Ivan bị bắt và đưa đến nhà dành cho trẻ em cơ nhỡ. Ivan có những kĩ năng sinh tồn từ những tháng ngày ăn xin và sống cùng bầy chó hoang. Ivan chỉ biến thành “người rừng” trong một thời gian rất ngắn và giờ đây, Ivan đang sống một cuộc đời bình thường như bao người.
Marie Angelique Memmie Le Blanc, Pháp, 1731
Câu chuyện về cô bé Memmie ở thế kỉ thứ 18 vừa có giá trị nghiên cứu vừa là một câu chuyện khó tin đối với nhân loại.
Câu chuyện về cô bé Memmie ở thế kỉ thứ 18 vừa có giá trị nghiên cứu vừa là một câu chuyện khó tin đối với nhân loại. Trong suốt 10 năm, cô bé đã đi hàng ngàn dặm qua những khu rừng của nước Pháp và ăn chim, ếch, cá, lá, cành, rễ để sống sót. Memmie có thể đánh bại những động vật hoang dã hung hãn nhất, đặc biệt là chó sói.
Khi bị bắt vào năm 19 tuổi, da cô bé đen sạm, người mọc đầy lông và có móng vuốt. Cô bé không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng la hét và tiếng rít. Memmie lột da thỏ, chim và ăn chúng một cách ngon lành. Ngón tay cái của cô đã biến dạng do thường xuyên đào rễ và đu từ cây này sang cây khác như loài khỉ.
Năm 1737, Nữ hoàng nước Ba Lan, mẹ của nữ hoàng Pháp, mang Memmie đi đến Pháp cùng bà để cô săn thú rừng phục vụ các bữa ăn. Qúa trình phục hồi sau một thời gian dài sống như một người rừng của Memmie thật sự là một kì tích.
Cô được một quý tộc giàu có mang về nuôi, học cách đọc, viết và nói tiếng Pháp một cách trôi chảy. Năm 1747, cô trở thành một nữ tu. Không may, người bảo trợ của Memmie đột ngột qua đời ngay sau đó. Rồi Memmie trở bệnh, lại rất nghèo, nhưng may mắn lại mỉm cười với cô khi cô được một người khác bảo trợ. Vào năm 1755, cô bé Memmie khi xưa, giờ đã là Madam Hecquet, xuất bản cuốn tự truyện đầu tiên. Memmie mất vào năm 1775 tại Paris ở độ tuổi 63.
John Ssebunya – cậu bé người khỉ, Uganda, 1991
John trốn khỏi nhà vào năm 1988 lúc 3 tuổi sau khi chứng kiến cảnh bố giết mẹ mình.
John trốn khỏi nhà vào năm 1988 lúc 3 tuổi sau khi chứng kiến cảnh bố giết mẹ mình. Cậu trốn vào rừng và sống với bầy khỉ. Cậu bị bắt lại vào năm 1991, tròn 6 tuổi và được đưa đến một trại trẻ mồ côi. Khi tắm rửa cho cậu, người ta phát hiện toàn thân cậu mọc đầy lông như loài khỉ.
Thường ăn rễ cây, các loại hạt, khoai lang nên trong người cậu có những con giun kí sinh dài đển nửa mét! Đầu gối của cậu là những vết chai do đi theo kiểu của loài khỉ. Nhưng điều kì diệu là có thật. Sau đó, John học nói, học trở thành một con người rất nhanh. Cuối cùng, John trở thành một ca sĩ nổi tiếng ở Anh.
Victor – cậu bé hoang dã Aveyron, Pháp, 1797
Victor được tìm thấy vào cuối thế kỉ 18 trong rừng Saint Sernin sur Rance thuộc phía nam nước Pháp.
Đây là một trường hợp lịch sử nhưng cũng là một điển hình đáng kể của những đứa trẻ rừng sâu bởi các nhà khoa học đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về cậu bé này để tìm ra nguồn gốc của ngôn ngữ. Victor được tìm thấy vào cuối thế kỉ 18 trong rừng Saint Sernin sur Rance thuộc phía nam nước Pháp, bị giữ lại nhưng rồi trốn thoát.
Ngày 8/1/1800, Victor lại bị bắt lần nữa. Lúc đó cậu khoảng 12 tuổi, thân thể đầy sẹo và không thể nói tiếng người. Khi thông tin cậu bé người đã bị bắt giữ, rất nhiều người đã tò mò tìm đến để xác minh cậu có phải là người rừng thật không. Không ai biết nguyên nhân vì sao cậu trở thành người rừng nhưng người ta nghĩ rằng cậu đã ở đó được 7 năm.
Một vị giáo sư ngành sinh học đã kiểm tra khả năng chịu lạnh của Victor bằng cách để mặc cậu trần truồng ở ngoài trong một đêm tuyết rơi. Tuy nhiên nhiệt độ thấp như vậy không hề ảnh hưởng gì đến Victor.
Một số nhà nghiên cứu, nhà khoa học cố gắng dạy Victor nói và hành động như một con người nhưng không có tác dụng. Trước đây, Victor hoàn toàn có khả năng nói và nghe như con người nhưng từ khi trở lại về rừng, cậu đã mất khả năng đó. Sau đó, Victor được đưa đến một viện nghiên cứu ở Paris và mất ở tuổi 40.
Theo Yan